Tình cha làm nên thành công
Ông Trần Khiết Khánh (tức tư khanh) không phải xuất thân là doanh nhân hay doanh nhân. Ông là một nhà hoạt động cách mạng bị bắt, tù đày, sức khoẻ suy kiệt sau nhiều năm bị giam giữ khắc nghiệt.
Năm 1966, tại Shad (Đồng Tháp), vợ ông sinh con gái thứ hai. Do khó khăn nên gia đình không có tiền mua sữa cho các cháu. Khanh chợt nhớ thời kháng chiến chống Nhật, bác sĩ Nguyễn văn Hưởng (GS.TS Vi sinh học và Đông y, cố Bộ trưởng Bộ Y tế) luôn căn dặn mọi người ăn gạo lứt để tăng cường sức khỏe, chống lại bệnh tật. Sau đó, anh cũng đọc được một số tài liệu, sách báo nói về công dụng của gạo lứt nên quyết định thử nấu cháo gạo lứt cho con.
Hơn một tuần trôi qua, thấy con khỏe hơn, không còn tiêu chảy hay dị ứng, tôi yên tâm cho con ăn món mới này. Nhận thấy gạo lứt vốn cứng và việc nấu cháo sẽ bất tiện cho trẻ nhỏ, anh nghĩ ra cách xay gạo lứt thành bột sẽ dễ dàng hơn. Vì vậy, ông đã nghiên cứu và đặt thợ xây dựng một nhà máy xay bột nhỏ. Nhờ đó, cô bé đã vượt qua tình trạng suy dinh dưỡng và lớn lên khỏe mạnh.
Bột thực sự không hết nên tôi phân phát cho một số người quen có con nhỏ. Thảo nào người ta dùng thử, giới thiệu người quen dễ quá rồi đặt anh mua cối xay giúp. Chỉ là người quen mỗi tháng chỉ cân vài trăm cân.
Anh vui khi được mọi người đón nhận, khen ngợi, ủng hộ vì có tiền trang trải cuộc sống gia đình, nhưng anh vui khi thấy các con ăn bột khỏe mạnh, không bị suy dinh dưỡng. Vì vậy, khi bạn bè gợi ý mở rộng sản xuất bột để phục vụ nhiều người hơn, anh và vợ là chị Đinh Ngọc Điệp đã đồng ý mở xưởng chỉ sau một đêm cân nhắc.
Ông lập nhà máy riêng tại Sa Đéc và đặt tên là nhà máy bột Bích Chi theo tên con gái ông từ khi mới sinh ra đã ăn bột gạo lứt. Lô sản phẩm đầu tiên của ông Du Qing được bà “bốc”… Tháng 3 năm 1967, nhà máy chính thức hoạt động. Từ năm 1967 đến năm 1975, Bích Chi hâm mộ nhanh chóng nổi tiếng ở miền Nam với hình ảnh “mẹ con”.
“Không có cái xẻng thì không làm nổi bột, nhờ nuôi bằng gạo lứt nên sau này có công ty nên tôi đặt tên bột là Bích Chi” , – anh Khánh nhớ lại.
Sau khi mở xưởng, để làm phong phú thêm các sản phẩm dinh dưỡng, ông Tư Khánh đã nghiên cứu sản xuất thêm bột gạo lứt, đậu xanh và sau đó là “5 loại đậu” – bột đậu xanh và bột đậu trắng. , đậu đỏ, đậu đen và đậu nành là những sản phẩm được người dân mua nhiều nhất và gạo lứt – loại ngũ cốc.
Sở dĩ bột Bizhi được sử dụng nhiều là bởi so với các loại sữa bột ngoại nhập khá đắt đỏ thì bột gạo lứt, bột tổng hợp rẻ tiền vẫn có giá trị dinh dưỡng cao. Điểm khác là sữa được pha cho trẻ uống, bột nhão được trộn với đường cho trẻ uống hoặc ăn, khi trẻ lớn hơn có thể nấu với thịt bằm và rau xắt nhỏ để làm món ăn dặm mặn, cũng rất tiện lợi. tiện lợi và ngon miệng. . miệng. Không chỉ trẻ em mà người già cũng có thể sử dụng sản phẩm dạng bột rất tốt.
Gặp nhiều sóng gió do thay đổi chính sách kinh tế
Giai đoạn đầu, bột bích chi mua theo hình thức truyền miệng của khách hàng, người này mách người kia, nhưng để đưa sản phẩm đến các vùng khác của miền Nam, đặc biệt là Sài Gòn thì không thể ỷ lại được. cách cũ. Bản thân Khánh cũng nhận thấy mình chỉ có thể là người nghiên cứu bột và chế biến các sản phẩm chất lượng cao chứ không thể làm tốt khâu tiếp thị sản phẩm đến người tiêu dùng nên đã chọn ông Đỗ Như Công (có giấy phép kinh doanh do luật, và là bạn thân của Trần Khiêm Ninh, em trai ông Khánh) làm đại lý độc quyền (từng được gọi là nhà phân phối chính).
Phương thức quảng cáo của quạt Bích Chi rất sáng tạo, phối hợp bài bản với dòng nhạc cải lương đang nghe cổ trang lúc bấy giờ. Chẳng hạn, anh Công nhờ soạn giả Viễn Châu viết bài Vọng Cổ, nghệ sĩ Ngọc Giàu và Thanh Dược Ca, nhạc sĩ Nguyễn Huệ (cha của ca sĩ Hồng Hạnh) viết tân nhạc hát chung với ca sĩ Ngọc Cầm. Trong lễ hội mùa xuân, các đại lý (nhà phân phối) dựng quầy hàng ở chợ Bản Thành, mở đĩa cho khách hàng nghe những bài tân cổ giao duyên, và mọi người nấu mì. Khách tò mò đến dùng thử miễn phí và không ngần ngại “trả giá” mua bột.
Xe hàng cũng được quảng cáo khắp Sài Gòn để người dân thưởng thức bột nấu tại chỗ. Công ty còn làm biển quảng cáo khổ lớn trên các trục đường chính đi các tỉnh, sản xuất quảng cáo mời ca sĩ Trái tim Phương Hoài biểu diễn, mời minh tinh màn bạc Thẩm Thúy Hằng lúc bấy giờ quảng cáo bột Bích Chi…
Nhờ chiến dịch quảng cáo hiệu quả, từ năm 1970 đến 1975, nhà máy Bích Chi sản xuất hàng trăm tấn bột mỗi năm. Ngoài sản phẩm dành cho trẻ em, Bích Chi bắt đầu làm thêm nhiều loại bột gia dụng khác như bột gạo nếp ngang (còn nguyên xơ) cho các loại bánh giòn như bánh xèo, bánh khọt…; bột mì nửa ngang, nửa bột lọc (đã lọc bỏ xơ) Làm các loại bánh hấp, luộc như bánh chưng, bánh chum. Ngoài ra còn có loại chả bò đặc biệt chỉ có tinh bột và không có chất xơ…
Năm 1970, nhà máy bột Bích Chi có hàng trăm công nhân, bột được các hãng sữa nổi tiếng dielac và guigoz thu mua. Nhưng cả anh Khánh và anh Công đều từ chối vì cho rằng đây là sản phẩm đặc trưng của Việt Nam, không muốn gia công cho các thương hiệu nước ngoài.
Sau khi đất nước thống nhất, tháng 7 năm 1975, gia đình ông Khánh hiến tặng nhà máy xay bột mì Bích Chi ở Sa Đéc cho Tổ quốc, ông được trao ủy ban kế hoạch kinh tế chính phủ cho tổng cục thực phẩm. Chính phủ cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam cử ông làm Giám đốc, đảm bảo cuộc sống sung túc cho gần 200 công nhân và gia đình họ.
Từ năm 1984 đến năm 1988, với sự trợ giúp của Chương trình Lương thực Thế giới (pam), bột mè đỏ đã được chọn vào kế hoạch 2651 của chính phủ nhằm chống suy dinh dưỡng ở phụ nữ và trẻ em. Đây là dự án viện trợ quốc tế lớn đầu tiên cho Việt Nam trong thời kỳ cấm vận đã tài trợ và trang bị máy móc hiện đại để sản xuất bột dinh dưỡng cho dự án pam.
Năm 1990, Trung tâm Dinh dưỡng Trẻ em, Sở Y tế TP.HCM bắt đầu sản xuất sản phẩm risolac và thành lập nhà máy chế biến hỗn hợp bột gạo và đậu nành. “Thương hiệu nổi tiếng trường tồn” là tâm nguyện của gia đình ông Khánh và những người tham gia tạo dựng thương hiệu, dù sẽ chịu nhiều yếu tố bất lợi khi chính sách kinh tế thay đổi trong giai đoạn phát triển của đất nước. .
Năm 2001, Nhà máy Bột mì Bizhi trở thành công ty cổ phần. Nhiều người cho rằng ông phải có nhiều cổ phần, nhưng thực tế ông không có hứng thú với nhà máy cũ. Ông Tư Khánh không ân hận về quyết định hiến tặng nhà máy cho đất nước, nhưng ông buồn khi sản phẩm bột gạo lứt vẫn được ưa chuộng và cố gắng xuất khẩu nhưng vẫn không bằng trước. Thời hoàng kim năm xưa không thể cạnh tranh với các “ông lớn” như Nestle, vinamilk…