Ngày xửa ngày xưa, có hai cô hổ đói ôm nhau đi tìm thức ăn. Đây là mùa đông lạnh giá, sương gió lạnh cắt da cắt thịt. Trời lạnh đến mức không con vật nào ra khỏi tổ được nên chị em hổ không kiếm được thức ăn. Đói nhiều ngày, hai chị em hổ mệt đến mức chân tay run rẩy.
Một đêm mưa gió, lạnh giá, hai chị em hổ đi xuyên rừng tìm thức ăn. Từ xa, hai chị em đã nhìn thấy một ngôi nhà sàn gần đó bập bùng ánh lửa. Một người phụ nữ lớn tuổi đang nấu ăn, và những cục than nóng như lửa đốt. Hai chị em thấy ấm ức lắm. Con hổ nằm cạnh nhau thì thầm:
– Chị ơi, em ước gì chúng ta có một chút lửa để hâm nóng tình cảm như những chàng trai khác.
Chị tôi chăm chú theo dõi bà lão bóc bánh cho cháu ngoại. Khi tôi nghe con hổ nói những gì tôi muốn, tôi đã thảo luận với tôi:
– Bạn nói đúng, họ đang nấu ăn và đang cháy, hãy vào nhà và hỏi.
Thấy thang lên nhà cao quá, hổ không dám nói:
– Chị ơi, chị mạnh khỏe đi, nếu không chị hãy đi xin lửa. Nếu bạn yếu như vậy, bạn không thể leo lên cái thang đó. Tôi vào xin lửa, nếu được thì xin bánh.
Hai chị em không ngừng nói chuyện, nói chuyện và xô đẩy nhau. Cho đến tận khuya, con chó trông nhà ngủ say, cả nhà im phăng phắc, chỉ có ánh lửa bập bùng, con hổ quyết định xuống núi nhóm lửa. Trời đã về khuya, sương lạnh giăng mắc, chú hổ con mò mẫm từ dãy núi Đá xuống, về đến nhà thì ướt sũng, bộ lông quấn vào nhau, thân thể nhỏ bé rách bươm. Bà lão chợt tỉnh giấc và vô cùng ngạc nhiên khi thấy con vật nhỏ tội nghiệp bị lạc trong nhà. Cô đưa anh đến đống lửa để giữ ấm cho anh, và mang cho anh một ít bánh mì để ăn. Nghỉ ngơi và lau khô người, con hổ nhỏ trông giống như một con hổ xinh đẹp. Người chú đã xin bà già một ít lửa để mang đến cho bà.
Khi ấy, bỗng nghe tiếng chó sủa, chó sủa, hổ sợ hãi, ba chân bốn cẳng lao vào rừng. Một lúc sau, tiếng sủa dừng lại, con hổ xin nhóm lửa quay lại nhưng không thấy em gái đâu cả. Khi em gái anh về, anh phải tá hỏa lại cho bà cụ. Em muốn ở nhà bà cụ sưởi ấm và hôm sau tiếp lửa cho chị em.
Kể từ ngày sống ở nhà bà lão, chú hổ con ngoan ngoãn và ngoan ngoãn, suốt ngày nằm bên đống lửa để tránh bị bầy chó bắt nạt. Tôi nhìn thấy sinh vật nhỏ bé có lông màu vàng, xinh đẹp, ngoan ngoãn này mà các cháu của tôi vô cùng yêu quý. Họ luôn cho đàn con ăn, đôi khi một miếng thịt, đôi khi một con cá, và đàn con luôn no nê và thở hổn hển bên bếp. Đôi khi nhớ chị, nhớ rừng, chị kêu “meo meo” một tiếng khiến đứa cháu càng thương chị hơn. Vì vậy, tôi sẽ không bao giờ có thời gian để quay lại khu rừng để tìm bạn. Nhiều đêm, chị tôi vào làng tìm nhưng con chó ở nhà cắn dữ dội nên chị không dám vào.
Một hôm, chị tôi thấy nhà bà cụ vắng lặng, chị dũng cảm trèo vào thì thấy chú hổ con đang ngủ ngon lành bên đống lửa đỏ. Chị Hồ gọi tôi đến khản cả cổ: “Meo meo, meo meo”. Chị Hu tỉnh dậy nhưng chưa kịp phản ứng thì con chó đã ngửi thấy hơi thở hổn hển của chị, sủa ầm ĩ và muốn vồ chị. Kinh hoàng, tôi chụm chân lại và tiến thẳng vào khu rừng.
Kể từ đó, chị Hu và cả hai không có cơ hội gặp lại nhau. Chị Hu sống trong rừng và không bao giờ trở về làng vì chị tin chắc rằng anh chị có một nơi ấm áp và tốt bụng. Nó đi săn cả ngày lẫn đêm trong rừng, ngủ trong hang và sống một mình. Cọp dù no nê nhưng suốt ngày ăn cơm, không có thịt sống nên không lớn được. Nó biến thành một con mèo nhà, chỉ biết bắt chuột, và nằm thở hổn hển bên đống lửa cả ngày. Người ta bảo bây giờ hổ không bao giờ vồ mèo vì mèo là em của hổ …